LÀM CÔNG ĂN LƯƠNG

 

Ngày tôi được cầm trên tay đồng lương đầu tiên sau những năm tháng ngồi trên giảng đường thật nhiều cảm xúc. Nó giống như việc bạn được nhận giấy khen khi còn đi học vậy… Cảm giác thật hân hoan và hào hứng cho công việc.

Nhưng kịch bản tiếp sau ngày tháng hào hứng ấy sẽ là một chuỗi những sự chán nản đơn điệu. Tiếng chuông báo giờ làm đã thành một nỗi ám ảnh đối với tôi… Nó thật sự khủng khiếp, và tối chắc rằng bạn cũng thấy vậy…

lam cong an luong

Rồi tôi được tăng lương, sự hào hứng ít nhiều lại được nhen nhóm. Nhưng thậm chí còn nhanh hơn cả lúc ban đầu, tôi mau chóng cảm thấy nhàm chán. Và tôi chợt nhận ra,… tôi đang bị lên giây cót bởi đồng lương.

Tôi nghỉ việc, tìm kiếm một sự mới mẻ. Cái tôi được là sự tự do, nhưng đổi lại… tôi không có tiền. Tôi biết mình sẽ phải đánh đổi điều gì “Cứ theo đuổi đam mê, chủ nợ sẽ theo đuổi bạn”.

Sau những tháng ngày lang thang khắp nơi, tôi học hỏi được nhiều điều. Và với kinh nghiệm sa thải khá nhiều sếp, giờ đây tôi đã trở thành con ngựa bất kham. Tôi không còn định nghĩa sếp và nhân viên, chỉ có thuận mua vừa bán mà thôi.

Tôi không cho ai có cái quyền mặc cả chất xám của mình nữa. Tôi chấp nhận làm với một mức giá không có nghĩa là nó sẽ mãi như vậy. Khi giá trị của tôi tăng lên, tôi sẽ tăng giá.

Nhưng còn một điều quan trọng hơn nhiều, đó là giá cả bị chi phối bởi cảm xúc. Nếu ai đó cho tôi cảm xúc tích cực, tôi sẵn sàng bán cho họ với giá hời. Hơn hết, nếu ai đó cho tôi niềm đam mê, sự hứng khởi, tình đoàn kết, và một con đường ở phía trước… Tôi sẽ làm miễn phí.

Nhà quản trị, chừng nào anh mới hiểu?…

Phạm Gia Trang.

nguồn: https://www.facebook.com/TS.LeThamDuong/photos/a.591522694193056.1073741825.446015895410404/1216094868402499/?type=3

Leave a Reply

Your email address will not be published.